Hồi mình học mẫu giáo, một hôm, trong lớp có bạn mang tập đề can thuỷ thủ mặt trăng đến. Và nếu các bạn quên thì để mình nhắc lại xem ngày đấy mấy cái hình dán có sức ảnh hưởng đến độ ngầu của một đứa trẻ 5 tuổi thế nào. Đến mức mình đã nghĩ, nếu có được tập hình dán đó, mình sẽ chẳng còn mong muốn gì hơn.
Năm lên lớp 1, mình hơi thích bạn lớp trưởng. Mình thầm nghĩ: nếu được cô xếp ngồi cạnh bạn ý, mình sẽ hạnh phúc lắm (Xong thế nào được cô xếp ngồi cạnh thật, ngồi cạnh được 2 tuần thì hết thích bạn ý luôn).
Năm lớp 9 là lần đầu tiên mình được trải nghiệm cảm giác lo âu mất ngủ nhưng không mất ăn của một kì thi chuyển cấp. Trong lúc cố nhồi Chiếc Lược Ngà vào đầu, mình tự nhủ: Ước gì cho mình đỗ cấp 3 luôn thì đời này không còn đòi hỏi thêm gì nữa.
Năm lớp 12, lịch sử lặp lại. Lần này mình quả quyết tin rằng: thôi, cố lên, chỉ cần đỗ đại học thôi là cuộc đời lên tiên.
Năm nhất đại học, khi mới bắt đầu làm trong ngành làm đẹp, nhận ra sự cạnh tranh khốc liệt của ngành này, mình gần như làm không công để lấy kinh nghiệm và mối quan hệ. Những lúc mệt quá, mình tự động viên: chỉ cần mình cố gắng hơn một tí nữa, rồi sẽ đến lúc khách hàng tự tìm đến mình. Lúc đó, mình sẽ đạt đến trạng thái “viên mãn” trong công việc.
Năm sau, khi điều ước năm nhất đã thành hiện thực, mình lại nghĩ rằng: nếu kiếm được một số tiền X mỗi tháng, mình sẽ có một cuộc sống thoải mái và vui vẻ.
Nhưng rồi mình nhận ra: Trong tất cả những khoảnh khắc mà mình từng coi là hạnh phúc đó, chưa bao giờ mình thực sự “có mặt” (be present) ở đó để tận hưởng niềm vui cả.
Bởi vì những lúc ấy, mình vẫn đang bận nghĩ về viễn cảnh tương lai với những điều mà mình chưa có được. Mình cho rằng ĐẤY mới là hạnh phúc.
Tiếc là, mong muốn của mình thì cứ ngày một nở ra như một quả bóng. Quả bóng này càng to thì lại lăn càng nhanh, và mình thì mải miết chạy theo nó dưới cái danh “đi tìm hạnh phúc”.
Có lẽ “hạnh phúc” hay “vui vẻ” là một thứ phải học chứ không phải cứ cố gắng làm thật nhiều là có được.
Học cách nhận ra những đặc ân mà mình đang có.
Học cách dành thời gian làm điều mình thích.
Học cách giữ lời hứa với bản thân; nhưng cũng vị tha hơn với khuyết điểm và lỗi lầm của chính mình.
….
Mình phải thừa nhận là mình chưa làm tốt bất cứ điều nào trong những điều trên.
Nhưng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, với mình và cả với bạn.
Cheers to the journey.